
Được gửi bởi
achxi
Ờ, cái được của nghề chụp ảnh nhiều như vậy, còn cái mất thì sao?
Viết tiếp entry số 2 vậy...
Cái mất đầu tiên của người cầm máy ảnh, mà ai cũng biết là không bao giờ có mặt mình trong ảnh. Càng chụp chuyên nghiệp thì cơ hội xuất hiện càng ít đi. Đôi khi đi outing chụp ảnh, được anh em trong hội share cho vài cái hình chụp lén mình đang "tác nghiệp" đủ mọi tư thế xấu xí nhất, cũng mừng mừng vì chí ít là mọi người còn biết mình đang tồn tại trên cõi đời này.
Nói vậy thôi, một khi theo đuổi một đam mê gì đó, xét ở mức thời gian ngắn thì cái mất và cái được gần gần ngang nhau. Túm lại, liệt kê ra các cái mất như sau:
1. Tiền, rất nhiều tiền. Trong tự điển tiếng Anh có 1 từ định nghĩa bệnh nghiện lens giống như nghiện mua sắm vậy. Dân chơi máy ảnh (nói là dân chơi máy chứ không phải là chơi ảnh) luôn bị cảm giác giới hạn pha lẫn một chút ức chế khi ảnh chụp từ máy mình so ra thua ảnh chụp từ máy người khác xịn hơn, mặc dù... căng mắt ra nhìn mới thấy sự khác biệt. Thế là... nâng cấp. Từ 1 cái body máy ảnh tầm $500-$700 dẽ dễ dàng leo thang "đẵng cấp" lên cái body từ$1,200 đến $3,000. Thật ra rất ít ai dám "lên" đến các loại body "pro" từ $,7000 đến $50,000 kễ cả các tay chơi "đại gia" nhất. Đơn giản là những máy "pro" kia không phải ai cũng sử dụng được, nó không có "mode" Auto như Point&Shot.
2. Tiền, rất rất nhiều tiền. Có người bạn bảo achxi rằng, "Nếu thù ai đó, hãy tặng cho hắn 1 cái body máy ảnh SLR". Dĩ nhiên, tiền còn lại sẽ đổ vào cả đống ống kính (lens) theo như nhà sản xuất máy ảnh mong muốn. Để achxi kể cho nghe khởi đầu con đường tốn kém này nó như thế nào:
- Đầu tiên, 1 body 1 lens kit, thế là đủ bấm những tấm ảnh đầu tiên chất lượng... tầm tầm (nếu không muốn nói là hơi tệ). Sau khi lôi ra vọc, và nhất là khi "đụng trận" đầu tiên (đưa vợ con đi ăn tối, vác máy theo chụp) thì có đến 90% ảnh thu được sau lần chụp đầu tiên vừa nhòe, vừa tối vừa cháy sáng. Lại có thằng bạn lại chơi, xem hình, bảo "mày chụp ảnh lưu niệm à?" và hắn đưa cho xem link ảnh của hắn, toàn ảnh "long lanh" với ống kính chuyên nghiệp hơn cái của mình (theo như hắn nói).
- Thế là, lại đâm đầu vào các website tìm hiểu về các ống kính khác, ôi thì, mình sai lầm khi mua ống Kit, lens kit là lens cùi nhất, bán lại cũng không ai mua. Ảnh từ ống Kit cho ra hầu hết bị mờ, viền tím, bị cong v.v... và đặc biệt là khẩu độ thay đổi và quá nhỏ khi zoom, ảnh không đủ sáng nên tốc độ giảm đi, làm cho cử động của người trong hình chụp bị nhòe... thế là thẳng tay deleted hết. Tiện tay lục bóp xem còn bao nhiêu tiền...
- Anh nào tỉnh táo một chút, ra tiệm vác ngay cái lens 50mm f/1.8 hay f/1.4. Anh nào tỉnh táo hơn, mua 1 cái chân (tripod) nhưng hầu hết đều nhắm đến các ống kính 1 khẩu độ (khi zoom ra vào không đổi khẩu độ) và khẩu lớn f/2.8. Mấy cái ống này, giá từ $1,000 đến $2,000 một cái. Ác nỗi, mấy cái ống này lại chia làm nhiều ranges khác nhau, xa gần tùy cái, không có cái nào tất cả trong 1 hết. Tính sơ sơ muốn đủ bộ đủ để chụp phong cảnh, chân dung, tele chụp sân khấu phải đầu tư 3 - 4 lens từ 14-24mm rồi 24-70mm rồi 70-200mm. Thêm 2 lens chụp chân dung 50mm và 85mm hay 105mm. Giá của đám này chừng hơn $7,000 như mấy entries trước achxi từng viết.
3. Tiền, lúc nào cũng thiếu tiền. Đó là chỉ mới tính sơ body và ống kính, kèm theo nó thì ôi thôi các loại đồ nghề khác như chân máy, flash, filter, thẻ nhớ, pin, báng, túi đeo, tay cầm, cho đến các thiết bị dùng tạm tạm như trong studio như đèn, tấm hắt sáng, phông màn, cảm ứng flash, ôi thôi đủ cã... Thời gian của 1 "con nghiện" lens trong ngày có thể tính như sau: sáng dò internet để kiếm lens mua, trưa so sánh các lens cần mua, tối so hình chụp bỡi các lens dự định mua, khuya ôm lens ngủ thay ôm vợ.
Đó là những cái mất của người mê công nghệ, mê thiết bị nhiếp ảnh hơn là mê ảnh. Còn với những bác mê nghệ thuật, thì cái rắc rối nó lại đi theo hướng khác.
Mình có một anh bạn quen trên vnphoto.net nhà cũng khá lắm, đi ô tô "mẹc" hẵn hoi. Anh này xài máy xịn, đi xe xịn, trình độ chụp ảnh cũng khá xịn. Thế là không hiểu từ đâu các em người mẩu đua nhau nhờ chụp ảnh, khi thì outing ra rừng cao su, khi thì quán cafe hiện đại, khi thì dắt nhau lại cái studio của một người bạn. Ban đầu, anh này tâm sự là thích lắm, "đu" theo thú vui, theo đam mê, vợ cũng không có ý kiến gì, thay vì cuối tuần vùi đầu vào công việc hay đi bù khú với đám bạn cũ... Nhưng riết, có hôm ngồi cafe cóc, anh này tâm sự là rất mệt mõi, tính tình ảnh cởi mở vui vẽ, nên các em vô tình hoặc cố tình bám theo quấy rầy suốt bất kễ ngày đêm, chưa kể giới thiệu thêm bạn bè em gái đi chụp ké trong các lần outing, về lại phải touch ảnh, gởi ảnh..., cá biệt hơn có một số mẩu ưng ý, diễn tốt thì diễn kịch đời thường cũng tốt nốt, các em này đóng vai bị mất bóp, giật dọc, cha ốm mẹ đau rất tài và thường xuyên... là người có điều kiện, chẵng lẽ chối khéo mãi không giúp... Được vài lần, vợ lôi ra bảo "cái khoản giúp thì em không cấm, coi như anh làm từ thiện, nhưng cái khoản trả nợ khi giúp xong thì em cấm tiệt, anh làm gì với con - với em xem sao cho được thì làm". Thế là lại phải... trốn cho nó "lành".
Cái mất của mấy bác nghệ sỹ nhiếp ảnh đúng nghĩa, thì lại còn rắc rối hơn. Mê con người, mê cảnh vật, mê không gian, mê khoảnh khắc. Thời gian dành cho gia đình, cho vợ con ngày một ít đi, thay vào đó là các chuyến đi "caravan" dài ngày có, ngắn ngày có. Mỗi khi về đến nhà chỉ làm 2 việc, việc đầu tiên là "đổ" ảnh ra, việc thứ nhì là tu bổ lại "súng ống" cho lần đi kế tiếp. Chưa kể có nghệ sỹ khác có đam mê "chết người" như chụp ảnh nude, và cái cái mất của nó thì miễn bàn ở đây vì ai cũng rõ là nó thế nào...
Nãy giờ có lẽ focus khá nhiều vào mất tiền, nhưng quan trọng nhất là mất thời gian, thời gian ngồi chọn ảnh, chỉnh 1 cái ảnh, export ra, đi in, đi rửa là rất nhiều. Xa cạ tính như sau:
Trung bình "gà" nhất cũng mất 15 phút cho 1 ảnh. Nếu như một năm bạn chụp chừng 20,000 ảnh và chỉnh cái đám ảnh đó cho ưng ý, thì tính ra là 20,000 x 15 phút / 60 phút / 24 giờ thì số thời gian mất là hơn 200 ngày / 365 ngày. Nếu 365 ngày trừ đi thời gian ngủ là 5-6 tiếng / ngày thì coi như bạn mất đi 2/3 cuộc đời để... chỉnh sửa ảnh
Cuối cùng, cái mất của người cầm máy ảnh lại chính là cảm nhận cuộc sống. Cái này gần như là bịnh nghề nghiệp. Trong cuộc sống, có những việc mình phải ở "ngôi số hai" thì mới cảm nhận được hết vẽ muôn màu của cuộc sống, còn một khi cầm máy, vô tình mình đã làm "ngôi thứ 3 số ít" để nhìn vào sự việc, nhìn vào con người chứ không được cùng hòa mình vào nó. Ví dụ đơn giản: Đi chơi đâu có phong cảnh thật đẹp, bạn bè mình hùa nhau thả hồn, tham gia cùng thiên nhiên, còn mình thì lóc cóc vác tripod kiếm góc nào ít người, ít... dây điện để chụp ảnh... chán.