Trang 1 / 12 12311 ... Cuối cùngCuối cùng
Hiển thị kết quả từ 1 đến 10 / 115

Chủ đề: Em ghét VNPhoto =.=

  1. #1

    Em ghét VNPhoto =.=

    Tại sao em lại ghét?

    Ngày xưa... lúc em setup site thì em cũng chưa có đam mê lắm về nhiếp ảnh. Lúc đó cũng thích chụp ảnh, có con máy film Fuji + mấy cái lens MF cổ lỗ, cũng tập tành chụp choạch 1 chút nhưng chưa thật sự gọi là đam mê nên em cũng ít vào đây, setup lên cho chạy ngon lành rồi thôi, không để ý nữa.

    Mãi cho đến gần đây... hồi cuối năm 2007, cũng vào khoảng thời gian này, em vào đây tìm thông tin để mua 1 con PnS chụp đẹp đẹp, định để đi chụp Noel với Tết.

    Vào đọc 1 hồi... và sau cả tháng đắn đo suy nghĩ, cuối cùng em quyết định ra Khánh Long mua con 400D + lens kit, và đó cũng là mốc khởi điểm để em bước chân vào con đường "nghiện ngập".

    Cầm 400D + lens kit chụp xong cái Tết rồi để đó, bận công việc nên không để ý đến nó nữa. Đến giữa tháng 3/2008, vì có việc nên em lấy ra dùng tiếp và từ từ mới thấy rằng ảnh chụp thiếu sáng cũng không ổn, lại leo lên vnphoto xem từ box Chân Dung đến box Trao đổi về máy ảnh, càng thấy "bất ổn".

    Thế là em lại quyết định mua thêm lens chứ không dùng kit nữa, lại đắn đo xem nên mua Tamron hay Sigma vì tiết kiệm tiền. Sau 1 buổi ra KL xem xét mấy cái lens Tamron với Sigma trong tầm 200-400USD, em chả thấy cái nào vừa ý vì nó như cái ống nhựa đồ chơi, focus thì chả êm tí nào :( Đúng là tiền ít mà cứ thích đồ xịn.

    Em lại tiếp tục công cuộc "nghiên cứu" trên VNPhoto và sau đó thì đi đến quyết định là cắn răng dồn tiền mua L. Đây là lý do thứ 2 để em ghét VNphoto, mỗi lần vào đọc là lại tốn tiền, thậm chí là tốn rất nhiều tiền

    http://vnphoto.net/forums/showthread.php?t=19988

    Lens L đầu tiên em mua là 17-40L + 70-200 f4L. Đi chụp được 1 thời gian ngắn thấy khá ưng ý với combo này, nhưng 1 thời gian sau chụp thiếu sáng lại thấy f4.0 không ổn, lại mò lên VNPhoto để xem con 2.8 khác con 4.0 như thế nào, và may mắn gặp được anh KiênNT bán con lens 2.8 giá cũng tốt, chạy sang mua, tranh thủ nhờ anh chỉ bảo vài đường luôn.

    Được 2 tuần sau, có cậu bạn nhờ mua con 400D 2nd giá tốt, em thì lại tìm được 1 bác bán 20D giá cũng tương đương, thế là nhanh chóng làm 1 cuộc lên đời, từ 400D -> 20D. Cái này cũng nhờ VNPhoto nên em càng thấy "ghét" VNPhoto, vì từ khi lên 20D là cái máu của em nó bắt đầu lên cơn nghiện và "thèm L".

    Và cũng chỉ 1 thời gian ngắn sau đó, em lại có dịp mua hẳn 1 bộ 30D + 24-70 giá tốt của 1 bác ở Lý Thái Tổ, thế là em gả con 20D cho 1 cậu bạn cùng với 17-40, giữ lại 24-70 + 70-200 f2.8L.

    Rồi cứ mua mua, bán bán như thế, kiếm được tiền là dồn hết vào body + L, từ 30D lên 5D, rồi từ 5D lên 5D Mk II + 85L, cho đến tháng 11 năm 2008 (nghĩa là sau 1 năm từ khi mua con 400D) thì em đã đổ vào Canon cũng phải hơn chục nghìn (1D Mk III + 5D Mk II + 24-70L + 24-105L + 85L + 135L + 70-200 2.8L IS + 50 1.4 + 2 con flash 580 + 430).

    Đến lúc này thì anh Kiên mới rủ em cùng làm dịch vụ cho thuê máy + lens, vì nghĩ rằng 2 anh em + lại cũng có được vài bộ, lens thì 1 lần đi chụp dùng cũng chỉ 1-2 cái là cùng, mấy cái còn lại để đó thì phí, cho thuê để "gỡ vốn" rồi mua tiếp thì hay hơn.

    Vậy là 2 anh em quyết tâm mở 1 dịch vụ cho "thuê L" đầu tiên ở VN, và cũng nhờ ủng hộ của các bác trên này mà dịch vụ của em phát triển cũng khá tốt, cho đến giờ thì stock của tụi em cũng được kha khá:

    1D Mk III + 3 x 5D Mk II + 7D + 2 x 50D + 3 x 17-40 + 3 x 24-70 + 3 x 70-200 2.8 + 1 x 70-200 2.8 IS + 100 macro + 400 5.6L + 35L + 135L + nhiều thứ khác nhớ không nổi.

    Tuy có nhiều option trong tay như vậy nhưng em vẫn thường xuyên dùng 1D Mk III + 35L + 135L, thỉnh thoảng có bác thuê 35L thì em dùng 24-70, chủ yếu vẫn chụp portrait = 135L, có thể nói hình portrait em chụp mà xem tạm được thì chỉ có dùng 135L, dùng mấy cái khác em chụp dở ẹc :(

    Và bây giờ, em lại 1 lần nữa ghét VNPhoto khi mà đi chụp sports 1 thời gian về, đọc bài của bác Nikonian2006, xem ảnh trong box Thể thao, đi trò chuyện với mấy anh phóng viên ảnh và rút ra từ kinh nghiệm thực tế, em lại 1 lần nữa phải đốt tiền vì cái cơn nghiện này.

    Giờ em lại nghiện chụp sports, cũng vì em có điều kiện access vào các sân thi đấu, nhà thi đấu nên càng nghiện hơn. Mà chụp sports thì ít nhất cũng phải có con lens 300 f2.8 mới ổn, dù là indoor hay outdoor, chứ chụp = 70-200 f2.8L IS thì cũng chỉ tàm tạm. Càng xem VNPhoto càng thấy không hài lòng với những gì mình đã chụp được.

    Ngày mai em ra HN lấy con 300 f2.8L IS để rồi chụp luôn trận cựu ngôi sao MU và Liverpool ở Mỹ Đình, ngày mai cũng là ngày mà em "đốt" hết tiền để dành vào cái cơn nghiện mà VNPhoto gây ra cho em.

    Vì vậy em rất ghét VNPhoto!!!

    Buồn quá ngồi viết nhảm chơi, bác nào cũng ghét VNPhoto thì vào tham gia với em cho vui nhé.

    P/S: Có lẽ Canon nên trao giải cho em vì chỉ riêng trong năm 2008, em đã "tư vấn" cho bạn bè, người quen và kể cả người không quen (mấy bác trên VNPhoto) mua Canon DSLR + Lens L với tổng trị giá chắc cũng hơn 200.000USD

    Các bác ấy cứ hỏi em là nên mua máy gì, lens gì. Em thì cứ Canon mà chỉ cho mua, rồi cho mượn lens, chụp vài hôm thấy "sướng" là chạy đi mua hoặc để dành tiền mua L cho bằng được :11:
    Được sửa bởi xichlo lúc 08:43 PM ngày 17-11-2009
    1D4 + 5D2 + 5D3 + 7D + 14L -> 200L
    D4 + 24-70N + 85
    www.vikhoa.com

  2. #2
    Tham gia
    04-12-2006
    Bài viết
    1,247
    Em ko ghét vnphoto ,nhưng em ghét hết thảy ai đẻ ra cái vnphoto ....vì vnphoto mà gấu em nó ghét em lắm lắm... !!! ( vì nó đọc được cái chữ kí của em á ...!!!)
    Được sửa bởi muctau lúc 02:45 PM ngày 17-11-2009
    Em thích để tiền lương trong tủ chống ẩm ...!!!

  3. #3
    Tham gia
    25-04-2007
    Bài viết
    15
    Tớ mới mượn được đúng 1 lần Khoa ạ, hôm nào mượn tiếp nhé ;))

  4. #4
    Tham gia
    21-04-2005
    Bài viết
    921
    bác Khoa check kỹ lại bệnh của mình nhá :D

  5. #5
    Em xin quote 1 bài của 1 anh bạn, cũng 1 phần vì anh này mà em có cái quyết định nâng cấp lens.

    Quote Được gửi bởi achxi

    Tản mạn Photographer

    Chiều thứ 2 không họp, do kẹt phòng ranking của Tech.

    Ngồi viết cái tản mạn về nghề nhiếp ảnh chơi.

    Nói là viết về "nghề nhiếp ảnh" thì không dám, chỉ nói về những vui buồn, được mất của hơn một năm cầm máy ảnh cũng như những chia sẽ của các bạn bè "trong nghề"...

    Đảo qua một vòng các báo điện tử hiện nay, nhất là các site "teen" như zing.vn, ngoisao.net, kênh14 có thể thấy người mẩu ảnh và nhiếp ảnh gia đi với nhau như hình với bóng, dạng như nghệ sĩ đi kèm với mấy nhà tạo mẩu tóc một thời vậy. Có điều ngày xưa ông bà dùng các chân từ như là phó nhòm, thợ cắt tóc, thì ngày nay dùng nhiều mỹ từ đi kèm với cùng loại công việc...

    Và nếu như ngày trước, muốn theo nghề chụp ảnh, người ta phải mất cả nhiều tháng, thậm chí cả năm trời để học, phải tốn tiền, tốn thời gian nghiên cứu lý thuyết, lùng mua các thiết bị chụp ảnh chuyên ngành rất khó khăn, thì ngày nay chỉ cần chừng $500-$1,000 là có thể có được một bộ DSLR khá khá, 2 lens, flash, túi, tripod, tấm hắt sáng và một mớ filter các loại.

    Nếu ngày xưa, nhiếp ảnh đi kèm với cái căn phòng tối thui, đèn đỏ quạch và ảnh rửa ra phơi như phơi áo quần, sách học nhiếp ảnh cực hiếm, phải mượn nhau photocopy từng trang một, thì ngày nay với phần mềm Adobe LightRoom, các khâu chỉnh sửa, touch ảnh được làm mượt mà trên bất kỳ cái computer cùi nào với GUI (graphic user interface) cực kỳ friendly.

    Do dễ trang bị, dễ theo, dễ học, và nói chung là quá dễ dàng, nên nhiều bạn trẻ có tí máu nghệ sĩ lãng tử muốn gắn cho mình cái mác nhiếp ảnh gia, đều không ngần ngại bỏ ra vài trăm đến vài nghìn đôla cho 1 cái thú vui mang tiếng là nhiều đam mê, sành điệu và xem đây là công cụ tuyệt vời để.. kưa gái. Thậm chí, khi cầm một bộ máy ảnh đắt tiền trên tay có giá trị ngang 1 chiếc xe SH, nhiều bạn liếc "mấy thằng ăn chơi nhảy múa" rông ruổi trên mấy con xe SH, PS bằng nữa con mắt: "tụi kia" không có "trình", đeo theo mấy em vũ trường café "trái cây", tán chảy dài cả mỏ ra không bằng tao lôi cái máy ra bấm "phích phích" là khối em năn nỉ "pose cho em vài bộ album để đời, vài tấm ảnh semi-nude gây sock đăng lên mạng" ...

    Cũng không loại trừ, nhiều bạn đam mê thật sự, chụp phong cảnh, đời thường, macro cây cỏ côn trùng, chụp ảnh chân dung bài bản như là một niềm đam mê riêng của bản thân, một số khác thì đầu tư nghiêm túc vào kỹ thuật, vào lý thuyết, thực hành như là một lựa chọn nghề nghiệp tay trái sau này. Cũng không loại trừ một số bạn là dân technical thuần túy, sở hữu 1 đống máy ảnh, lens, thiết bị các kiểu như để thỏa mãn niềm đam mê sở hữu công nghệ, mà theo như các bạn này nói là... "thẩm du thiết bị là chính" .

    Và mình cũng thuộc 1 trong số dân technical mê chụp ảnh, mê sở hữu, muốn làm chủ công nghệ hơn là theo nghề nhiếp ảnh nghiêm túc.

    Hơn một năm trước, ngày nào cũng đảo qua các trang như cnet.com, dpreview.com, sohoa.net, photozone.de v.v... để xem các máy ảnh mới ra, tính năng, ưu khuyết v.v... Thế rối quyết định ứng tiền trước mua 1 cái máy Nikon D80 Kit, sở dĩ mua Kit vì lúc đó ko biết lens nào phù hợp với máy nào, mua kit cho... chắc vì nhà sản xuất đã chọn giúp mình rồi. Sung sướng vác cái D80 đi Beijing chụp ảnh với mode Auto tương tự như... Point&Shot.

    Rồi thì, hơn 20,000 shoots qua nhanh, kèm với việc hầu như ngày nào cũng quần nát những diễn đàn nhiếp ảnh tại Việt Nam như XómNhiếpẢnh, vnphoto.net để đọc sách, để biết tại sao mình "chuối" thế. Lens đầu tiên quyết định chọn mua là 1 cái lens cũ normal 50mm f/1.4 AF-N mua của "Dương Giáo Chủ". Và, đây cũng là lần đầu chuyển sang chụp ảnh chân dung...

    Vui buồn của dân chụp ảnh chân dung, hẹn sang entry kế tiếp, à mà cũng có bạn chia sẽ tại đây rồi, tuy với mỗi người mỗi khác, nhưng chung quy cũng giống nhau, đó là nhửng vui buồn về người mẩu, với bảo vệ các khu du lịch, thậm chí với "gấu nhà", với bọn giật dọc, với cái "mác Nhiếp Ảnh Gia" mà vô tình hay cố ý những người chung quanh hay gán cho những bác "cầm máy to súng dài"...

    Hơn 1 năm sau, cũng chỉ để thỏa mãn đam mê công nghệ, mình rước hẵn 1 "em" Nikon D700, cũng gắn ống 50mm cũ vào, chụp loạt ảnh đầu tiên, tự nhiên nhen nhóm trong đầu ý tưởng chuyển sang con đường nhiếp ảnh chuyên nghiệp... Biết đâu đến lúc nào đó VinaGame không còn gì cho mình làm, thì lại ra Thảo Câm Viên hay Đầm Sen chụp ảnh dạo kiếm cơm... thay cho cái kế hoạch đi Bắc Kinh mở quán bún bò với anh Bảo ngày trước .

    Chụp loạt ảnh thứ 2 sau hơn một năm cầm máy ảnh, cảm nhận cái được của nghề nhiếp ảnh khác đi nhiều so với cái được mà bản chất nó mang lại. Nếu như cái được ngày trước là những tấm ảnh đẹp, những tấm ảnh đúng kỹ thuật, đúng sáng, đúng nét, đúng bố cục, có hồn, có khoảnh khắc v.v... thì cái được mà mình cảm nhận lúc này lại khác rất nhiều...

    - Đó là cái nhìn, cái cảm nhận nhanh chóng về khung cảnh, về con người xung quanh mình.

    - Đó là cái tinh tế, cẩn trọng trong việc nhìn nhận về sự việc, về nguồn gốc, bản chất của sự việc.

    - Đó là cái nhìn cân bằng giữa các mối tương quan trong môi trường làm việc và cuộc sống.

    - Đó là cái nhìn từ nhiều góc độ khác nhau vào cùng một sự việc hay con người...

    Ừ thì, mỗi người có những cái được khác nhau vì mục đích chụp ảnh cũng khác nhau rất nhiều. Giờ đây, mình cầm máy ít hơn, ngoài những lúc bấm máy vì cần phải bấm, hoặc vì muốn ghi lại những chặng đường lớn lên, thay đổi hàng ngày của con gái bé bỏng của mình. Và, mình ít khi bấm máy vì cái gọi là "nghệ thuật" nữa... "Dân" chơi máy ảnh nghệ thuật nói là cả đời đi tìm "con Art" mà càng tìm thì nó chạy càng xa, còn mình trong quá trình đi tìm "con Art", lại tìm ra được con khác, vậy mới kỳ...

    Trưa trời mưa BigV,
    25/04/2009
    1D4 + 5D2 + 5D3 + 7D + 14L -> 200L
    D4 + 24-70N + 85
    www.vikhoa.com

  6. #6
    Phần 2 tiếp theo ...

    Quote Được gửi bởi achxi
    Ờ, cái được của nghề chụp ảnh nhiều như vậy, còn cái mất thì sao?

    Viết tiếp entry số 2 vậy...

    Cái mất đầu tiên của người cầm máy ảnh, mà ai cũng biết là không bao giờ có mặt mình trong ảnh. Càng chụp chuyên nghiệp thì cơ hội xuất hiện càng ít đi. Đôi khi đi outing chụp ảnh, được anh em trong hội share cho vài cái hình chụp lén mình đang "tác nghiệp" đủ mọi tư thế xấu xí nhất, cũng mừng mừng vì chí ít là mọi người còn biết mình đang tồn tại trên cõi đời này.

    Nói vậy thôi, một khi theo đuổi một đam mê gì đó, xét ở mức thời gian ngắn thì cái mất và cái được gần gần ngang nhau. Túm lại, liệt kê ra các cái mất như sau:

    1. Tiền, rất nhiều tiền. Trong tự điển tiếng Anh có 1 từ định nghĩa bệnh nghiện lens giống như nghiện mua sắm vậy. Dân chơi máy ảnh (nói là dân chơi máy chứ không phải là chơi ảnh) luôn bị cảm giác giới hạn pha lẫn một chút ức chế khi ảnh chụp từ máy mình so ra thua ảnh chụp từ máy người khác xịn hơn, mặc dù... căng mắt ra nhìn mới thấy sự khác biệt. Thế là... nâng cấp. Từ 1 cái body máy ảnh tầm $500-$700 dẽ dễ dàng leo thang "đẵng cấp" lên cái body từ$1,200 đến $3,000. Thật ra rất ít ai dám "lên" đến các loại body "pro" từ $,7000 đến $50,000 kễ cả các tay chơi "đại gia" nhất. Đơn giản là những máy "pro" kia không phải ai cũng sử dụng được, nó không có "mode" Auto như Point&Shot.

    2. Tiền, rất rất nhiều tiền. Có người bạn bảo achxi rằng, "Nếu thù ai đó, hãy tặng cho hắn 1 cái body máy ảnh SLR". Dĩ nhiên, tiền còn lại sẽ đổ vào cả đống ống kính (lens) theo như nhà sản xuất máy ảnh mong muốn. Để achxi kể cho nghe khởi đầu con đường tốn kém này nó như thế nào:

    - Đầu tiên, 1 body 1 lens kit, thế là đủ bấm những tấm ảnh đầu tiên chất lượng... tầm tầm (nếu không muốn nói là hơi tệ). Sau khi lôi ra vọc, và nhất là khi "đụng trận" đầu tiên (đưa vợ con đi ăn tối, vác máy theo chụp) thì có đến 90% ảnh thu được sau lần chụp đầu tiên vừa nhòe, vừa tối vừa cháy sáng. Lại có thằng bạn lại chơi, xem hình, bảo "mày chụp ảnh lưu niệm à?" và hắn đưa cho xem link ảnh của hắn, toàn ảnh "long lanh" với ống kính chuyên nghiệp hơn cái của mình (theo như hắn nói).

    - Thế là, lại đâm đầu vào các website tìm hiểu về các ống kính khác, ôi thì, mình sai lầm khi mua ống Kit, lens kit là lens cùi nhất, bán lại cũng không ai mua. Ảnh từ ống Kit cho ra hầu hết bị mờ, viền tím, bị cong v.v... và đặc biệt là khẩu độ thay đổi và quá nhỏ khi zoom, ảnh không đủ sáng nên tốc độ giảm đi, làm cho cử động của người trong hình chụp bị nhòe... thế là thẳng tay deleted hết. Tiện tay lục bóp xem còn bao nhiêu tiền...

    - Anh nào tỉnh táo một chút, ra tiệm vác ngay cái lens 50mm f/1.8 hay f/1.4. Anh nào tỉnh táo hơn, mua 1 cái chân (tripod) nhưng hầu hết đều nhắm đến các ống kính 1 khẩu độ (khi zoom ra vào không đổi khẩu độ) và khẩu lớn f/2.8. Mấy cái ống này, giá từ $1,000 đến $2,000 một cái. Ác nỗi, mấy cái ống này lại chia làm nhiều ranges khác nhau, xa gần tùy cái, không có cái nào tất cả trong 1 hết. Tính sơ sơ muốn đủ bộ đủ để chụp phong cảnh, chân dung, tele chụp sân khấu phải đầu tư 3 - 4 lens từ 14-24mm rồi 24-70mm rồi 70-200mm. Thêm 2 lens chụp chân dung 50mm và 85mm hay 105mm. Giá của đám này chừng hơn $7,000 như mấy entries trước achxi từng viết.

    3. Tiền, lúc nào cũng thiếu tiền. Đó là chỉ mới tính sơ body và ống kính, kèm theo nó thì ôi thôi các loại đồ nghề khác như chân máy, flash, filter, thẻ nhớ, pin, báng, túi đeo, tay cầm, cho đến các thiết bị dùng tạm tạm như trong studio như đèn, tấm hắt sáng, phông màn, cảm ứng flash, ôi thôi đủ cã... Thời gian của 1 "con nghiện" lens trong ngày có thể tính như sau: sáng dò internet để kiếm lens mua, trưa so sánh các lens cần mua, tối so hình chụp bỡi các lens dự định mua, khuya ôm lens ngủ thay ôm vợ.

    Đó là những cái mất của người mê công nghệ, mê thiết bị nhiếp ảnh hơn là mê ảnh. Còn với những bác mê nghệ thuật, thì cái rắc rối nó lại đi theo hướng khác.

    Mình có một anh bạn quen trên vnphoto.net nhà cũng khá lắm, đi ô tô "mẹc" hẵn hoi. Anh này xài máy xịn, đi xe xịn, trình độ chụp ảnh cũng khá xịn. Thế là không hiểu từ đâu các em người mẩu đua nhau nhờ chụp ảnh, khi thì outing ra rừng cao su, khi thì quán cafe hiện đại, khi thì dắt nhau lại cái studio của một người bạn. Ban đầu, anh này tâm sự là thích lắm, "đu" theo thú vui, theo đam mê, vợ cũng không có ý kiến gì, thay vì cuối tuần vùi đầu vào công việc hay đi bù khú với đám bạn cũ... Nhưng riết, có hôm ngồi cafe cóc, anh này tâm sự là rất mệt mõi, tính tình ảnh cởi mở vui vẽ, nên các em vô tình hoặc cố tình bám theo quấy rầy suốt bất kễ ngày đêm, chưa kể giới thiệu thêm bạn bè em gái đi chụp ké trong các lần outing, về lại phải touch ảnh, gởi ảnh..., cá biệt hơn có một số mẩu ưng ý, diễn tốt thì diễn kịch đời thường cũng tốt nốt, các em này đóng vai bị mất bóp, giật dọc, cha ốm mẹ đau rất tài và thường xuyên... là người có điều kiện, chẵng lẽ chối khéo mãi không giúp... Được vài lần, vợ lôi ra bảo "cái khoản giúp thì em không cấm, coi như anh làm từ thiện, nhưng cái khoản trả nợ khi giúp xong thì em cấm tiệt, anh làm gì với con - với em xem sao cho được thì làm". Thế là lại phải... trốn cho nó "lành".

    Cái mất của mấy bác nghệ sỹ nhiếp ảnh đúng nghĩa, thì lại còn rắc rối hơn. Mê con người, mê cảnh vật, mê không gian, mê khoảnh khắc. Thời gian dành cho gia đình, cho vợ con ngày một ít đi, thay vào đó là các chuyến đi "caravan" dài ngày có, ngắn ngày có. Mỗi khi về đến nhà chỉ làm 2 việc, việc đầu tiên là "đổ" ảnh ra, việc thứ nhì là tu bổ lại "súng ống" cho lần đi kế tiếp. Chưa kể có nghệ sỹ khác có đam mê "chết người" như chụp ảnh nude, và cái cái mất của nó thì miễn bàn ở đây vì ai cũng rõ là nó thế nào...

    Nãy giờ có lẽ focus khá nhiều vào mất tiền, nhưng quan trọng nhất là mất thời gian, thời gian ngồi chọn ảnh, chỉnh 1 cái ảnh, export ra, đi in, đi rửa là rất nhiều. Xa cạ tính như sau:

    Trung bình "gà" nhất cũng mất 15 phút cho 1 ảnh. Nếu như một năm bạn chụp chừng 20,000 ảnh và chỉnh cái đám ảnh đó cho ưng ý, thì tính ra là 20,000 x 15 phút / 60 phút / 24 giờ thì số thời gian mất là hơn 200 ngày / 365 ngày. Nếu 365 ngày trừ đi thời gian ngủ là 5-6 tiếng / ngày thì coi như bạn mất đi 2/3 cuộc đời để... chỉnh sửa ảnh

    Cuối cùng, cái mất của người cầm máy ảnh lại chính là cảm nhận cuộc sống. Cái này gần như là bịnh nghề nghiệp. Trong cuộc sống, có những việc mình phải ở "ngôi số hai" thì mới cảm nhận được hết vẽ muôn màu của cuộc sống, còn một khi cầm máy, vô tình mình đã làm "ngôi thứ 3 số ít" để nhìn vào sự việc, nhìn vào con người chứ không được cùng hòa mình vào nó. Ví dụ đơn giản: Đi chơi đâu có phong cảnh thật đẹp, bạn bè mình hùa nhau thả hồn, tham gia cùng thiên nhiên, còn mình thì lóc cóc vác tripod kiếm góc nào ít người, ít... dây điện để chụp ảnh... chán.
    1D4 + 5D2 + 5D3 + 7D + 14L -> 200L
    D4 + 24-70N + 85
    www.vikhoa.com

  7. #7
    Phần cuối, lời kết...

    Quote Được gửi bởi achxi
    Được và mất... còn vui buồn?

    Một khi nhúng một chân vào đam mê nhiếp ảnh, thì rất dễ bị nhúng toàn phần vào nó, và cũng không loại trừ trường hợp sau một vài năm đam mê, vì lý do kinh tế, vì lý do thời gian, công việc... rất nhiều người đành bán máy, lens, bán tất tần tật, nói chung là bỏ hẵn đam mê nhiếp ảnh.

    Một trong những lý do quan trọng nhất khiến bỏ nghề mà không phải ở danh sách liệt kê bên trên, mà là mất lữa. Nói nôm na là do cảm xúc đội nón ra đi...

    Với những người đam mê chụp ảnh (không phải đam mê thiết bị chụp ảnh) thì cảm xúc đóng vai trò rất quan trọng trong việc bấm máy. Một khi cảm xúc không còn, thì cho dù cầm cái máy ảnh gần $5,000 trên tay, đứng trước mẩu đẹp, trước thiên nhiên hùng vĩ hay thơ mộng. Thì cảm giác lúc này giống như cầm 1 cái "cục sắt" trên tay vậy .

    Nếu nói văn vẽ, thì các "nhiếp ảnh gia" luôn biết tìm ra góc đẹp nhất để đưa con người, sự vật vào khung hình, chớp lấy "ánh sáng phản chiếu cuộc sống" vào sensor hay film máy ảnh. Một khi sự cảm nhận về cái đẹp không còn nữa, thì các tấm ảnh chụp ra luôn có cảm giác khô cứng, vô hồn, hay đơn giản nó chỉ là cái khung cắt không gian của một thời điểm. Và khi nhìn lại các tác phẩm của mình mới bấm xong, họ "buông máy".

    Số khác, không buông máy, họ đi tìm các cảm giác mới hơn, một trong cách hay làm nhất là chuyển thể loại chụp ảnh. Họ chuyển sang chụp macro, chụp cảnh, chụp đời thường, chụp nude, chụp thú vật... đơn giản hơn một tí, họ tìm đến cách phối màu, crop khung ảnh, thậm chí các kỹ thuật xử lý ảnh mới lạ với mục đích khiến cho tác phẩm mình khác đi, mới lạ hơn, và, nhiều cảm xúc hơn. Số khác, rong ruổi theo các chuyến đi "phượt" dài ngày để tìm cảm xúc mới...

    Có lẽ achxi là người ít khi đam mê một cái gì đó dài lâu, nên mới có suy nghĩ "bi quan" như vậy bằng chứng là vẫn có rất nhiều người chơi ảnh cả đời đấy thôi. Nhưng theo achxi biết, số người đeo bám được với nghề rất ít, hầu hết đều chán ngán sau vài năm đam mê...

    Với những người "chơi máy ảnh" như achxi thời gian đầu, chơi vì công nghệ, thì tình cảnh còn "thảm" hơn. Trước các thay đổi thường xuyên của công nghệ, việc "đeo bám" theo nó mất rất nhiều thời gian và tiền bạc. Giống như xài điện thoại di động vậy, chưa kịp sướng với cái máy ảnh, với cái ống kính mới mua, thì nhà sản xuất lại ra máy mới, liên tục.

    Một người bạn khác của achxi, cũng chơi máy ảnh hơn 5 năm, sau khi "đu" theo công nghệ 1 thời gian, thì quay trở lại với 1 cái máy... Point&Shot. Bạn ấy nói, cầm cái này nó nhẹ hơn, già rồi, không mang vác gì được. Và đi đâu chơi, bạn này chẵng chụp ai cả, ngòai việc xoay máy lại chụp chính mình theo kiểu "tự sướng" mà mấy em Teen hay làm Thảm chưa?

    Nói gì đây...?

    Đam mê nào cũng có giá của nói, đam mê nhiếp ảnh cũng không là ngoại lệ. Cái chính là biết mình đang mê cái gì, đâu là điểm dừng, điểm giới hạn của cái đam mê mà mình đang theo đuổi.

    BigV, sau khi "tám" xong với bạn D
    1D4 + 5D2 + 5D3 + 7D + 14L -> 200L
    D4 + 24-70N + 85
    www.vikhoa.com

  8. #8
    Tham gia
    26-08-2007
    Location
    HCM
    Bài viết
    2,784
    Ghét nhất ở chỗ Vnphoto làm cho mình ... Xấu tính đi đáng kể, đi đâu cũng lom lom dòm ... gái, để oánh giá khả năng lên... làm mẫu )

  9. #9
    Tham gia
    30-10-2009
    Bài viết
    123
    Em cũng bắt đầu thấy ghét vnphoto rồi các bác ạ. Đã ôm 1 em về, và giờ đây ngày nào cũng phải vào đây lượn vài vòng không thì thấy nó thiếu thiếu thế nào ấy, có phải em bắt đầu nghiện rồi không?! Nhưng em quyết không nghiện như bác vikhoa đâu (nhìn cái list của bác mà em thấy mờ mắt, nhức đầu, ù tai khi quy nó ra $), em nói thì nói thế - lúc này em giống như thằng mới uống vài chén rượu, tự nhủ mình chưa say đâu, mình đủ tỉnh táo để không chạy đua vũ trang với bác ấy,... nhưng nếu thêm vài chén nữa thì giời cũng chỉ là cái đinh :D
    Lính mới tò te ...

  10. #10
    Ghét nhất ở chỗ Vnphoto làm cho mình ... Xấu tính đi đáng kể, đi đâu cũng lom lom dòm ... gái, để oánh giá khả năng lên... làm mẫu )
    Chị nhà xinh thế mà anh còn dòm huống gì tụi em hehehe....
    LENSPRO CAMERA EQUIPMENT - 0918 789 818
    MY JOB

Trang 1 / 12 12311 ... Cuối cùngCuối cùng

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Những chủ đề tương tự

  1. mem VNPhoto tại Huế...
    By KinLinTin in forum Nhóm VNPhoto.net tại Huế -Đà Nẵng
    Trả lời: 1341
    Bài viết cuối: 26-11-2013, 03:37 PM
  2. Cửa hàng VNPhoto: Huy hiệu VNPhoto cho thành viên - version 2
    By apham in forum Dịch vụ của thành viên VNPhoto
    Trả lời: 144
    Bài viết cuối: 09-05-2011, 04:50 PM
  3. Em muốn mua áo đồng phục của vnphoto
    By anh ba rau in forum Tán gẫu - Chuyện trong nhà ngoài phố
    Trả lời: 7
    Bài viết cuối: 08-12-2010, 05:49 PM
  4. Các bác muốn thấy gì ở vnphoto.net V3
    By xichlo in forum Đóng góp ý kiến xây dựng hay thắc mắc với ban quản trị
    Trả lời: 55
    Bài viết cuối: 02-04-2009, 05:21 PM
  5. Thông báo mở box Thư viện VNPhoto
    By apham in forum Chia sẻ kỹ thuật chụp ảnh và kiến thức về nhiếp ảnh
    Trả lời: 4
    Bài viết cuối: 02-07-2008, 10:38 PM

Quy định

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •